[Hách Hoan: Ha] [Sở Dung: ?] [Hách Hoan: Nấu ăn cho người khác vui không?] [Sở Dung: ... Cũng được. ] [Hách Hoan: À] [Sở Dung: Có chuyện gì sao?] Sau đó không còn tin nhắn nào nữa từ Hách Hoan. Sở Dung kiên nhẫn chờ đợi thêm một lúc nhưng không thấy Hách Hoan nhắn lại. Không có dấu hiệu "Đối phương đang nhập tin nhắn" trong hộp thoại, cô bèn để điện thoại xuống, tự hỏi không biết mình có nói gì làm Hách Hoan tổn thương không.

Sở Dung cúi đầu suy tư.

"Wow, tài nấu ăn của cô Sở thật tuyệt." Cát Âm Vũ rửa tay xong quay lại và khen ngợi khi nhìn thấy món ăn trên bàn.

Sở Dung vội vàng đáp: "Không có gì đâu, tôi chỉ chuẩn bị vội thôi, mong chị Âm Vũ không chê.

"Tôi lớn hơn cô vài tuổi, cứ gọi tôi là chị Âm Vũ hoặc chị Cát." Cát Âm Vũ cười nói: "Nếu cô Sở không phiền thì tôi cũng sẽ gọi tên cô.' Sau một màn hàn huyên khách khí nữa thì mọi người mới ngôi xuống ăn cơm. Thực ra Sở Dung không phải người sợ giao tiếp, chỉ là cô không thích kiểu giao tiếp xã hội mệt mỏi. Ví dụ như bây giờ, khuôn mặt cô cứng lại vì cười xã giao, thậm chí cô chỉ ăn được vài miếng. Đúng là trẻ con thì tốt thật, không cần phải lo lắng về các mối quan hệ xã hội. Miễn là không quá đáng, mọi hành động của chúng đều rất đáng yêu, người lớn luôn sẵn sàng nhìn chúng bằng ánh mắt yêu thương.

Sở Dung trìu mến nhìn ba đứa trẻ đang chăm chú ăn cơm, cảm thấy phiền muộn dần tan biến...

Chờ đã, tại sao lại là ba đứa trẻ?

Ánh mắt Sở Dung dừng lại trên người cậu bé xa lạ đang chăm chú ăn. Đó là con trai của Cát Âm Vũ, trước đó cậu bé rất lễ phép với cô, thể hiện rõ vẻ lễ phép giống hệt mẹ mình. Nhưng bây giờ, cậu bé là người ăn ngon nhất trên bàn cơm, cắm đầu cắm cổ ăn như con thú nhỏ bị bỏ đói mấy ngày. Nếu không phải vì lễ nghi nghiêm khắc, Sở Dung cảm thấy cậu bé chắc chắn có thể cầm bát đũa gõ lách cách.

Mấy món này ngon đến vậy sao? Đĩa địa tam tiên*, thịt lợn xắt sợi, tôm kho, tất cả đều là món ăn dân dã, món ăn quen thuộc trong mỗi gia đình. Ngay cả món canh cũng chỉ là canh trứng cà chua và canh tảo bẹ với bí đao. Phó Niên và Phó Dư thì ăn ngon Sở Dung còn hiểu được là những đứa trẻ không muốn làm mẹ mình mất mặt nhưng tại sao bạn nhỏ Hứa Bất Lan cũng ăn ngon là thế?

*Địa tam tiên: là một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Sở Dung nếm thử và không thấy mấy món ăn này quá xuất sắc, chúng kém xa so với tay nghề nấu ăn của thím Vân.

Dù cô suy đoán rằng Hứa Bất Lan chỉ đang khen để lấy lòng, sự cổ vũ nhiệt tình của ba đứa trẻ vẫn khiến Sở Dung, người không mấy nhạy cảm với cảm xúc, dần cảm thấy vui vẻ hơn. "Các con thấy ngon không?” Cuối cùng Sở Dung cũng không nhịn được mà hỏi. Không muốn lộ rõ ý đồ, Sở Dung vờ như nghiêm túc gắp tôm.

Phó Dư là đứa trẻ đầu tiên khen: "Ngon lắm ạ!" "Ừm, rất ngon ạ." Phó Niên hơi ngạc nhiên, cậu nhận ra trong lời nói của Sở Dung có chút vui vẻ nên không hề do dự, không keo kiệt tặng cô một lời khen. Hehehe.

Khi khóe miệng Sở Dung giãn ra tới tận mang tai, cô nhận ra rằng được khen thật sự là một cảm giác tuyệt vời. Không trách ai cũng thích được người khác tâng bốc, lời khen ai cũng thích nghe.

"Cô Sở, mấy món này đều do cô làm?" Một giọng nói bất ngờ vang lên, không khớp với không khí chung.

Sở Dung sửng sốt, không ngờ Hứa Bất Lan lại hỏi như vậy, cô bật cười: "Ừ, tất cả đều do cô làm đấy, con thấy sao?”

"Cô nấu ngon quái" Hứa Bất Lan đã ăn xong hai bát cơm, cậu bé vẫn lưu luyến nhìn đĩa tôm kho trên bàn chưa hết: "Con thật sự muốn ăn thêm một bát nữa.

Cát Âm Vũ nhẹ nhàng lau miệng, cô liếc nhìn Hứa Bất Lan: "Con đã ăn hai bát rồi, con còn ăn thêm được nữa?”

0.89752 sec| 2392.742 kb